Thân thể dần dần có tri giác, bụng dưới vẫn còn đau, nhưng trong mông lung nghe được thanh âm của ca ca, tâm liền trở về với thực tế.
Cẩn thận nghe một chút, lại nghe hắn nói: "Đại phu, đứa nhỏ này vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại, còn có biện pháp khác không?"
"Ngươi chính là không phải là người!" Một thanh âm nổi giận nói.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ."
"Nếu ngươi còn có chút nhân tính hãy mau đem thuốc dưỡng thai đút cho nàng." Đại phu kia tựa hồ nhìn ra hắn không tình nguyện, khuyên hắn nói: "Coi như không phải là con của ngươi, nàng cũng là nữ nhân ngươi yêu, ngươi liền nhẫn tâm ngay cả mạng của nàng cũng không để ý?!"
"Ta. . . . . . Nhưng. . . . . ."
Nghe thanh âm có chút khó khăn của ca ca, ta mở mắt ra, suy yếu cười cười với hắn.
Đảo mắt nhìn đại phu nói chuyện kia một chút, hắn xem ra cũng đã hơn bốn mươi năm mươi tuổi, ăn mặc văn nhã, mang theo một loại khí động thong dong không tầm thường.
Ta run giọng đối với đại phu nói: "Ai nói không phải của hài tử của hắn, chính là của hắn."
Đại phu vừa nghe thấy lời này của ta, mắt cũng trợn tròn.
"Cái gì?" Hắn đảo mắt nhìn ca ca, hận không đem bát thuốc trong tay nhét vào trên mặt hắn được: "Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi rốt cuộc có nhân tính hay không?"
Ca ca không dám trả lời, bưng thuốc ngồi vào bên cạnh ta, khẩn trương hỏi: "Ngươi khá hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-doc/388405/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.