. Trước kỳ thi đại học 2002, Tếu Ảnh bảo tôi, chùa Quy Nguyên rất thiêng. Cả năm đó tôi đã theo dõi sát sao việc học tập của Hứa Lật Dương nên biết với trình độ lúc đó của anh khả năng đỗ trường đại học X là 80% nhưng nếu như trong quá trình thi phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh sẽ chỉ có 20% hi vọng. Thế nên tôi đem lòng thành khẩn đến chúa Quy Nguyên bái Phật.
Vũ Hán tháng sáu, trời nóng như thiêu như đốt. Tôi không che ô và cũng không đeo kính râm, mặc một bộ đồ giản dị cúi đầu khấn vái trước mỗi điện. Tôi mặc niệm hàng trăm lần: Bồ tát linh thiêng phù hộ cho Hứa Lật Dương thuận lợi đỗ vào trường đại học X.
Tôi biết sự thành khẩn của mình không thể bằng với những giáo đồ của Phật ở Tây Tạng nhưng tôi thực sự toàn tâm toàn ý, mang hết sự chân thành của mình cầu xin ông trời để cho tôi và Hứa Lật Dương được bên nhau.
Đêm đó, lúc tắm tôi mới phát hiện ra những phần da bị hở ra và những phần da được quần áo che khuất đã có sự phân biệt trắng đen rõ ràng.
Sau khi tắm xong, tôi lên mạng, nhận được một tin offline: Một bé gái tên là Lisa bị bệnh ung thư máu, nếu như trước ngày 6 tháng bảy, có một nghìn người chúc phúc cho em, em sẽ khỏe mạnh trở lại. Mong các bạn hãy chuyển tin nhắn đến những người khác trong danh sách của bạn và hãy chân thành nói một câu “Lisa, cầu chúc em bình an!”
Bình thường khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-don-vao-doi/822596/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.