Đường Diệc Ninh không đợi Giang Khắc đáp lời. Thật sự quá mệt mỏi, cô bóp tay anh một cái rồi nói:
"Em mệt rồi, ngủ trước đây."
Giang Khắc khẽ "ừ" một tiếng, cố kìm nén để cô không nhận ra tiếng nghẹn trong giọng mình.
Đường Diệc Ninh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Còn Giang Khắc thì trằn trọc mãi vẫn không thể nào ngủ được. Anh nằm một lúc lâu, cuối cùng vén chăn xuống giường, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ chính.
Phòng khách tối om. Giang Khắc không bật đèn, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó khoác thêm áo lông, lấy từ túi áo ra hộp thuốc và bật lửa, cúi đầu đi ra ban công.
Kéo tấm rèm pha lê ra, vừa định đóng cửa kính thì anh giật mình vì khuôn mặt hiện ra bên kia tấm kính, khiến anh suýt nữa hồn bay phách lạc, cố gắng lắm mới không hét lên thành tiếng.
Ngoài ban công, Vưu Đạt cũng giật bắn mình. Hắn vừa hút xong điếu thuốc, định quay về phòng, không ngờ lại gặp Giang Khắc cũng ra đây.
Cửa được kéo ra, hai người dần trấn tĩnh lại, cùng ra ban công. Giang Khắc đóng cửa lại, hỏi:
"Sao còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được." Vưu Đạt lấy thêm hai điếu thuốc từ hộp ra, ném cho Giang Khắc một điếu, "Còn cậu thì sao?"
Giang Khắc châm thuốc, rít một hơi, nói:
"Cũng không ngủ được."
Ban công này chưa được che kín, nhưng ở giữa hai căn nên hai bên có tường chắn gió. Mặc áo khoác đứng đó cũng không lạnh lắm.
Hai người đàn ông im lặng hút thuốc. Giang Khắc để ý thấy trên máy giặt đã có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duong-da-ket-hon-chua-sinh-con/2784764/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.