Không có Alawn ở bên cạnh, những chuỗi ngày khô cứng trở nên bức bối và nuồn tẻ. Nỗi nhớ Alawn căn bản không cần phải cố ý mà nó cứ tự nhiên ùa tớ, cũng giống như khi Alawn gạt nhẹ những cánh hao quế trên vai tôi, rơi rơi, rơi rơi. Tôi nhớ cậu ấy, tôi muốn cuối tuần này sẽ đi Bắc Kinh thăm Alawn. Tôi quyết định trước khi đi sẽ không nói cho cậu ấy một điều bất ngờ.
Tâm trí tôi bị ý nghxi đó làm cho xốn xang rạo rực không yên. Thức Sáu, mua được vé tàu, ôm ý chí lang bạt mãnh liệt, cũng với nỗi kích thích và tâm hồn lãng mạn khi tự đi du lịch, mang theo ba trăm đồng, tôi bắt đầu xuất phát. Tôi cũng chẳng buồn chú ý một chút xem thời tiết ở thủ đô bây giờ như thế nào,
Sau khi lên tàu, tôi bắt đầu mơ tưởng cảnh tôi sẽ bất ngờ mơ tưởng cảnh tôi sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt Alawn, tôi sẽ xuất hiện trước đám bạn học của Alawn với hình ảnh đẹp nhất, cách cư xử tốt nhất của một cô gái phương Nam để cậu ấy có dịp lên mặt, để cậu ấy có dịp tự hào về tôi! Để cậu ấy phải nhìn nhận, đối xử với tôi bằng con mắt khác!
Nghĩ đến những điều đó, chân tay tôi bắt đầu khua khoắng loạn xạ, máu nóng chảy rần rật.
Trời đã bắt đầu vào đông rồi. Ở nhà, với nhiệt độ hơn mười độ, chỉ cần mặc một áo phông bên trong và một áo khoác ngoài là đủ ấm rồi. Nghe tiếng chạy xình xịch ồn ào của tàu hảo, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duyen-nhat-dinh-se-co-phan/405444/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.