- “ Đi chơi? Ngay bây giờ? Với cậu á?” Tôi nghi ngờ ngẩng đầu, bĩu môi nhìn kẻ bên cạnh, hỏi lại bằng cái giọng không-thể-tin-được.
Hán Khanh “ừ” một tiếng nhẹ tênh, sau đó nhìn tôi bổ sung:
- “ Đây cũng là nghĩa vụ của bạn gái.”
Thừa lời, sao cậu không nói phứt là nghĩa vụ của con nợ đối với chủ nợ cho rồi đi? >_
Tôi không cho phép hắn biến mình thành trò hề thêm lần nào nữa, di di chân xuống đất và tuyên bố với bàn chân của mình:
- “ Không.”
- “ Vậy thì rất đơn giản, đưa tiền đây.”
Thế là tôi câm nín. =.=
Chế độ tư sản các người lúc nào cũng chỉ biết có tiền, tiền, tiền!
- “ Đồng ý không?” Hán Khanh không có vẻ gì là sốt ruột, rất thong thả hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi trong đầu đột nhiên loé lên một suy nghĩ cực kì thú vị.
- “ Đồng ý, để tôi gọi Phi Long đi cùng cho vui.” Tôi hồ hởi nói, sau đó móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Phi Long. Hì hì hì, tôi vừa phát hiện ra, với cái chiêu ve vãn con gái như lúc nãy, rất có thể cậu ta không phải là gay. Vậy thì chỉ có Hán Khanh là tình đơn phương rồi, “món đồ chơi” lúc nãy hắn nói thì có thể là nói tôi, nhưng chữ “ưa thích” thì chắc chắn là dành cho Phi Long ô hô hô. ~^o^~
Hán Khanh, chị đây rất thông cảm với chú, đường tình duyên trắc trở như vậy, chả trách tính cách của chú cà chớn không chịu được. >_
Thế là, không để hắn kịp ừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-em-nham-giuong-roi/1955808/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.