Sau khi Hứa Uyển tỉnh lại, cô ta trở nên điên dại đến không còn nhận ra nổi nữa, chỉ biết hò hét ầm ĩ, cười ngây cười ngốc. Sau khi Lệ Hàn Quân nghe mấy vệ sỹ kể lại chuyện xảy ra đêm qua, hắn liền quay sang nhìn Hứa Vy Lương.
Hứa Vy Lương ôm Đại Hắc đứng một bên, ánh mắt không hề sợ hãi, mặc cho Lệ Hàn Quân nhìn.
“Hứa Vy Lương.” Lệ Hàn Quân không hề thích bộ dạng lạnh lùng này của Hứa Vy Lương, hắn đi đến trước mặt cô.
“Anh muốn trừng phạt tôi thế nào đây?”
“… Tôi đâu có nói sẽ trừng phạt em.”
“Không trừng phạt hay là chưa trừng phạt? Có điều không sao hết, tôi thừa nhận người là tôi dọa điên đó, không phải cô ta thích giả điên giả dại sao? Tôi giúp cô ta một tay thôi.”
Sự bình thản của cô khiến lồng ngực Lệ Hàn Quân như bị đá tảng chèn vào, đúng lúc hắn định nói gì đó thì Hứa Vy Lương lại nói: “Dù sao tôi cũng không có tương lai, bây giờ báo thù xong rồi, anh làm gì tôi cũng được…”
Hiện giờ cô đã là cái xác biết đi rồi.
Trái tim Lệ Hàn Quân như bị bóp nghẹt, đau đến ngừng thở, mấy giây sau, hắn mới dặn dò vệ sỹ: “Đưa Hứa Uyển đến bệnh viện tâm thần, tìm người để mắt đến cô ta 24/24.”
Để đề phòng cô ta giả điên, rồi quay lại báo thù.
Nhưng Hứa Uyển điên thật rồi. Lúc đầu cô ta định giả điên để chờ cơ hội hành động, nhưng sau khi được đưa đến viện tâm thần, ngày nào cũng bị y tá cho uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-em-the-gioi-khong-co-anh/559264/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.