Lại thêm một ngày nữa trôi qua, hôm nay Ngô Diệu Chân vẫn nhàn nhã như cũ, hắn ngồi trước mặt Kiều Vũ thưởng thức món bít tết ngon lành. Bộ dáng tao nhã và quý tộc thoát ra từ người đàn ông có phần quỷ dị, khiến cho sống lưng của Kiều Vũ lạnh toát.
Cô vẫn co ro trong lồng sắt, mấy ngày không ăn không uống đã khiến cho đôi môi Kiều Vũ trở nên khô khốc, khuôn mặt yếu ớt cùng với trắng bệch, tuyệt nhiên không có sợ hãi và tuyệt vọng.
Ngô Diệu Chân cười đắc ý nhìn Kiều Vũ:” Em đúng là kiên cường hơn tôi nghĩ. Thế nào, đang chờ đám người đó tới cứu mình sao?”
Kiều Vũ cười lạnh, “ Không, tôi chỉ đang chờ ngày anh chết.”
“Tôi đương nhiên sẽ chết, nhưng chắc chắn sẽ chết sau em.”
Đến hôm nay vẫn không có tin tức nào của Kiều Vũ bị lọt ra bên ngoài, thứ mà hắn có thể giao lưu với đám người Sở Phi Dương chính là một gmail ảo. Hắn biết Lôi Diện là một thiên tài trong giới IT, cậu ta sẽ không khó để hack được gmail, thậm chí xâm nhập được vào trong hệ thống camera của căn phòng này.
Nhưng đó lại là điều mà Ngô Diệu Chân muốn.
“Yên tâm đi, bọn chúng sắp tới rồi!”
Hắn coi sự đau khổ của bọn chúng là bữa ăn tinh thần ngon lành và bổ dưỡng, coi sự kiên cường tới lúc chết của Kiều Vũ là một trò vui. Hắn muốn cô không thể nhịn được nữa, tự giết chết chính mình để giải thoát, càng muốn cô chết trong đau khổ nhiều hơn. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn hắn.
Hắn muốn những người yêu thương cô, cũng không có một ai được sống yên ổn.
…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.