Lệ quỷ:”…”
Dương Miên Miên tốt bụng giải thích: ”Tôi chạy 22km tới đón khách, lại bị cậu nuốt mất. Tô đại phú chết chỗ bồn hoa cậu còn nhớ không?”
Bình thường oán khí của lệ quỷ là màu đen, mà cậu này, âm khí màu đỏ sậm, lại còn tỏa ra một cỗ mùi tanh, vừa thấy đã biết chính là do ăn thịt quỷ hồn khác. Đám Địa Phược Linh ở phòng khám Quý Thị kia không bị tận diệt cũng coi như là may mắn.”
Địa phủ tuy rằng không ngăn cản oán quỷ báo thù, nhưng mà nếu oán quỷ ăn quỷ hồn khác, đi vào con đường tà đạo thì lại không được. Tô đại phú là chết tự nhiên, sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể, tên ông ta lập tức xuất hiện trên sổ sinh tử của Phán quan, từ đó nhảy lên app của cô. Sau khi tên của ông ấy ở trên sổ của Phán quan, những sự việc xảy ra sau này, thưởng phạt thế nào, ngài ấy tất sẽ tự định đoạt.
Vì vậy, Dương Miên Miên yên tâm thoải mái giữ cổ đối phương. Lệ quỷ đương nhiên không cam lòng từ bỏ dễ dàng như vậy. Dương Miên Miên đúng lúc đó lại kéo kéo Phật châu, kéo lệ quỷ lại gần hơn một chút, hắn liền tỏa ra từ n.g.ự.c rỗng tuếch một trận khói đen, toát ra cỗ mùi tanh tưởi khó chịu như mùi trứng thối.
Dương Miên Miên nghẹn một hơi: ”Cậu muốn tự xuống âm phủ chịu tội hay là muốn tôi đưa cậu xuống?
Lệ quỷ gào rú: ”Là bọn họ lấy tim của tôi, tôi không xuống. Tôi muốn báo thù, tôi muốn họ trải qua cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-dot-ma-so-nhat-dai-bach/1223210/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.