Đây là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm Tạ Nguyễn Nguyễn bước vào căn nhà này.
Nhà, đối với một người phụ nữ mà nói, là ấn ký không thể phai mờ, huống chi, bao năm qua cách bày trí trong nhà không thay đổi chút nào, tất cả vẫn như cũ.
Sau khi ý thức của quỷ hồn biến mất, thường rất khó để tìm lại, nhưng Tạ Nguyễn Nguyễn nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, nhìn ông rửa rau, cắt rau, những ký ức xa xưa dường như dần dần rõ ràng trở lại.
Dương Miên Miên kinh ngạc phát hiện tàn hồn của mẹ Dư Duyên dần dần trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Tình yêu, có lẽ thật sự có thể tạo ra kỳ tích.
Đồ ăn ăn nhanh chóng được chuẩn bị và bày lên bàn.
Trên bàn ăn có bốn cái ghế, bốn bộ bát đũa, ba người. Trên bàn ngoài một nồi canh xương thanh đạm, các món khác đều có ớt.
Dư Hồng Văn nhìn một bàn thức ăn không phù hợp với bệnh nhân, có chút xấu hổ.
Trước đây vợ ông thích ăn cay, mỗi lần nghĩ đến vợ, khi nấu ăn ông sẽ không tự chủ mà cho thêm ớt, đến mức không biết đã nấu một bàn đầy món cay.
Lúc này ông mới nhận ra, bao năm qua ông không hỏi han gì đến Dư Duyên, có phải vợ ông cũng thấy hết?
Người con mà vợ ông sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để đổi lấy?
Dư Hồng Văn cẩn thận liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, không biết lúc này liệu vợ ông có đang nhìn ông không?
Cũng may đã nấu canh xương. Dư Hồng Văn ho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-dot-ma-so-nhat-dai-bach/504571/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.