Cánh cửa đóng sầm trước mặt Từ Chiêu Đệ, cô ngừng lại một lúc rồi quay đầu nhìn về góc phòng ăn, nơi Ngưu Lệ Lệ đang co ro.
"Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi..." Những sự việc mấy ngày qua dường như đã đánh gục hoàn toàn ý chí của Ngưu Lệ Lệ, khiến cô như người ngây dại, ngoài câu nói đó, cô không có phản ứng nào khác.
Từ Chiêu Đệ mơ hồ nhìn vào điện thoại, đó là của Ngưu Lệ Lệ, cô vừa dùng điện thoại này để báo cảnh sát.
"Bộp." Từ Chiêu Đệ run lên, điện thoại như củ khoai nóng rơi khỏi tay.
Nếu Diệp Bân biết cô báo cảnh sát, tiết lộ địa chỉ của Ngưu Lệ Lệ, cô nhất định là thảm rồi. Cô chắc chắn sẽ bị lụm như Tiểu Nhã, cô không muốn bị lụm. Rõ ràng là cô đã rất nghe lời, luôn luôn nhún nhường, chưa từng hại ai, sao lại phải chịu đựng như thế này? Sống đã khổ cả đời, chít cũng không được yên.
Từ Chiêu Đệ đau lòng, như nuốt phải hoàng liên.
Nghĩ đến Diệp Bân còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, Từ Chiêu Đệ vội nhặt điện thoại lên, tắt máy, giấu vào khe ghế sofa.
Làm xong tất cả, tim cô đột nhiên đập mạnh.
Một luồng âm khí rất nặng đang tiến đến, là... là Diệp Bân trở về.
Ngẩng đầu lên, cô thấy một bóng ma bọc trong sương mù đỏ đen đã trôi tới cửa sổ.
Đó chính là Diệp Bân, đã chậm hơn Giả tiểu thư một bước.
Diệp Bân mặc dù là sinh hồn, nhưng do đã nuốt một con ác quỷ, thiếu chút nữa đã bị chính khí của đồn cảnh sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-dot-ma-so-nhat-dai-bach/504616/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.