Sau chuyến đi chơi Phố Lý, phong trào chơi cờ tướng vẫn nóng hừng hực, không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.
Vậy là bàn cờ tướng gắn nam châm liền lưu lạc qua các ngăn kéo bàn, cứ hết tiết học là lập tức khai chiến, vào tiết lại thu về. Mà cả môn cờ ca rô đơn giản dễ hiểu cũng thế, mọi người dùng bút chì vẽ những vòng tròn màu trắng và màu đen trên giấy kẻ ô nhỏ màu xanh lam để thay cho quân đen với quân trắng, mười phút giải lao giữa giờ có thể chơi được hai ba ván, ai nấy đều rất hăm hở.
Đồng thời, “đánh cờ tướng thắng Kha Cảnh Đằng” đã trở thành mục tiêu cuối cùng của tất cả bọn con trai có chung một mối thù kia.
“Kể từ bây giờ, cái câu ‘xem cờ không lên tiếng mới là quân tử’ coi như tiếng rắm thoảng đi, tất cả chúng mày hợp sức đấu một mình tao cho xong, đừng ngại ngùng gì. Nếu để tao tuổi trẻ thế này đã bắt đầu kiêu căng, cuộc đời tao về sau sẽ nhiều phiền nhiễu lắm.” Tôi móc lỗ mũi, trâng trâng tráo tráo nói.
Sức mạnh của quần chúng quả thật không phải đùa, chỉ trong mấy ngày tôi đã nếm mùi thất bại, làm tôi cũng thấy hơi khó chịu.
“Điều này cho chúng ta thấy, con người không thể quá kiêu ngạo.” Thẩm Giai Nghi lấy bút bi chọc vào lưng tôi, nét mặt rất nghiêm nghị.
“Tớ thật không hiểu, một đám người bắt tay đánh bại một người, hay ho cái nỗi gì chứ?” Tôi nói với vẻ cam chịu.
Mấy hôm sau, thầy Lại tuyên bố một thông tin đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-nam-ay-chung-ta-cung-theo-duoi/1956227/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.