Buổi tối cái hôm trở lại Hồng Kông, tôi nhận được điện thoại của Lâm Phương Văn, “Em có thời gian cùng nhau ăn cơm không?”
“Có chuyện gì anh có thể nói qua điện thoại.” Tôi lạnh lùng trả lời anh.
“Không có chuyện gì.”
Tôi gác máy. Tôi vì bản thân có thể cự tuyệt anh mà cảm thấy hãnh diện. Chẳng bao lâu sau, anh lại nắm giữ mọi thứ của tôi.
Ở lại Hồng Kông hơn mười ngày, hơn phân nửa thời gian tôi dành ở bên Từ Khởi Phi. Bởi vì anh, tôi mới có dũng khí cự tuyệt Lâm Phương Văn. Tôi rất muốn nói cho anh biết, Lâm Phương Văn đã tìm tôi, hi vọng anh sẽ ghen, sẽ ngăn cản tôi, sợ tôi không có khả năng tiếp tục cự tuyệt Lâm Phương Văn. Thế nhưng, tôi lại không có can đảm nói cho anh biết. Nói mọi chuyện cho Từ Khởi Phi biết, anh nhất định sẽ nhìn thấy từ trên mặt tôi sự lưu luyến và bối rối của tôi, giận tôi vẫn còn yêu Lâm Phương Văn.
Buổi tối trước một ngày rời Hồng Kông đến Bắc Kinh công tác, Từ Khởi Phi phải trực, tôi một mình ở nhà thu dọn hành lý. Điện thoại vang lên, tôi tưởng là Từ Khởi Phi.
“Trình Vận, là anh đây.” Nhưng lại là Lâm Phương Văn.
“Anh ở gần đây, em có thể ra ngoài gặp anh một lát được không? Anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra. Anh chỉ muốn tìm một người bạn dốc bầu tâm sự.”
Anh chưa từng ăn nói khép nép như vậy trước mặt tôi. Tôi lại mềm lòng, đồng ý ra ngoài gặp anh.
Anh đợi tôi ở công viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-tren-cay-sa-ke/1628057/chuong-5-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.