Anh ngoan ngoãn không có quên. Địch Chi và Vệ An đều mặc áo khoác da đen, vô cùng giống nhau. Quang Huệ đi cùng Tôn Duy Đống. Tôn Duy Đống mặc đồ vest, Quang Huệ mặc bộ váy dài sang trọng, mái tóc buông dài sau lưng, xem ra khá chín chắn. Tôi và Lâm Phương Văn trông có vẻ bình thường, không thời trang cũng không sang trọng.
Ba người đàn ông vì ba người phụ nữ mà ngồi cùng một chỗ. Bọn họ thật sự không có chủ đề nói chuyện chung. Vệ An thì không ngừng nói về xe, anh ta chuẩn bị tham gia giải đấu Grand Prix Ma Cao. Tôn Duy Đống uốn nắn phương pháp đánh răng của chúng tôi. Trong cuộc sống của anh ta, thì ra chỉ có hai thứ: hàm răng và Quang Huệ. Lâm Phương Văn tương đối trầm mặc, sự im lặng của anh giữa họ có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Còn mười giây là đến năm 1988, người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu đếm ngược mười giây.
“Chúc mừng năm mới!” Sáu người chúng tôi nâng chén chúc tụng.
“Tình yêu vĩnh cửu.” Địch Chi la lớn.
“Phụ nữ muôn năm!” Vệ An hùa theo.
“Bây giờ là năm mới, liên quan gì đến phụ nữ?” Địch Chi cười mắng anh ta. Địch Chi luôn yêu đàn ông có chỉ số thông minh thấp hơn cô.
Trên sân khấu, một phụ nữ Philippin mập mạp hát một bài thể loại blue. Tôi và Lâm Phương Văn ôm nhau giữa sàn khiêu vũ. Tôi đang có tâm sự khó nói. Còn hơn mười mấy tiếng nữa là đến lễ trao giải Kim Khúc, anh vẫn không mời tôi đi cùng. Phải chăng anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-tren-cay-sa-ke/1628072/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.