Buổi tối
Cảnh sát nghĩ tôi là một người tò mò. Họ nghĩ tôi là một kẻ theo đuôi, một người mất trí, thần kinh không bình thường. Tôi đã không nên đến sở cảnh sát. Tôi đã quyết định sai lầm và tôi không nghĩ là tôi đã giúp được gì cho Scott theo dự định ban đầu. Anh cần sự giúp đỡ của tôi, vì chắc chắn là cảnh sát sẽ nghi ngờ anh đã làm gì cô, và tôi biết đó không phải sự thật, vì tôi biết anh. Tôi thực sự nghĩ vậy, thật điên rồ. Tôi thấy cái cách của anh khi ở bên Megan. Anh không thể hại cô được.
OK, thực ra thì giúp Scott cũng không phải lí do duy nhất tôi đến sở cảnh sát. Có một vấn đề mà tôi đã nói dối, và giờ tôi phải giải quyết chúng. Tôi đã nói dối về việc làm việc cho Huntingdon Whitely.
Tôi phải cố gắng lắm mới có can đảm để đến sở cảnh sát. Tôi định quay lưng về nhà hàng tá lần, nhưng cuối cùng thì tôi vẫn đi vào. Tôi hỏi nhân viên trực ở đó xem tôi có thể nói chuyện với Thanh tra Thám tử Gaskill không, và anh ta chỉ tôi đến một phòng chờ ngột ngạt, tôi ngồi ở đó khoảng một tiếng tận khi có một người đến đón. Đến lúc đó thì tôi cũng đã ướt đẫm mồ hôi và run rẩy như chuẩn bị bị tử hình vậy. Tôi được dẫn đến một phòng khác, nhỏ hơn và cũng ngột ngạt không kém, không có cửa sổ và không khí thì đặc quánh. Tôi ngồi đó một mình khoảng mười phút nữa trước khi Gaskill và một người phụ nữ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-tren-tau/2135360/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.