Khi ánh sáng bị tắt đi và áp suất được nâng lên trong ngày sinh nhật lần thứ ba mươi ba của cô,Merete ngủ suốt một ngày đêm.
Việc mọi thứ đã ở ngoài tầm kiểm soát và việc cô đang ở trên bờ vực tuyệt vọng đã quật ngã cô hoàn toàn, chỉ đến ngày hôm sau, khi xô thức ăn xuất hiện trở lại cùng với tiếng tách nơi cửa lật, cô mới mở mắt và cố gắng định hướng.Cô nhìn hai ô cửa sổ và có thể thấy một chút ánh sáng.
Có nghĩa là ở căn phòng bên cạnh có bật đèn.
Ánh sáng chỉ yếu ớt như của một que diêm, nhưng có còn hơn không.
Cô quỳ gối, cố gắng định vị nguồn sáng nhưng không thể, vì mọi thứ bên kia lớp kính đều mờ nhạt.
Sau đó cô quay lại, quan sát một lượt căn phòng đang giam giữ mình.
Rõ ràng trong phòng đã có đủ ánh sáng để mắt cô có thể phân biệt các thứ sau vài ngày tập quen.Trong một thoáng chuyện đó làm cô mừng rỡ, nhưng rồi cô tự nhắc bản thân rằng cho dù ánh sáng rất yếu, nó cũng có thể bị tắt đi vào bất cứ lúc nào.Cô không phải là người nắm giữ cái công tắc.Trong lúc đứng dậy, bàn tay cô chạm phải một vật hình trụ bằng kim loại nằm trên sàn.
Nó là cái đèn pin mà bọn họ đã cung cấp cho cô.
Cô siết ngón tay quanh nó, trong đầu cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của chuyện này.
Cái đèn pin đồng nghĩa với vào một lúc nào đó bọn chúng sẽ tắt đèn ở phòng bên cạnh.
Nếu không thì tại sao lại đưa nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-trong-long/2524556/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.