Khi cô tròn ba mươi lăm tuổi, ánh sáng từ những bóng đèn huỳnh quang trên trần quay lại, khiến cho những khuôn mặt phía sau lớp kính tráng gương biến mất.Lần này, không phải tất cả các bóng đèn có chụp kính cường lực đều bật sáng.
Ngày nào đó bọn chúng sẽ phải vào trong này để thay bóng, nếu không căn phòng sẽ tối hẳn, cô nghĩ bụng.
Bọn chúng vẫn đứng ngay ở kia, quan sát mình, và không muốn phải dừng lại.
Một ngày kia chúng sẽ phải vào trong này để thay bóng đèn.
Chúng sẽ xả áp suất thật chậm, và khi đó mình sẽ chờ sẵn tại đây.Áp suất một lần nữa lại được tăng lên vào sinh nhật vừa qua của cô, nhưng nó không làm cô lo ngại nữa.
Nếu cô có thể chịu được mức bốn atmosphere thì cô cũng có thể cầm cự ở mức năm.
Cô không biết giới hạn của mình là bao nhiêu, nhưng bọn chúng chưa dí đến đó.
Cũng giống như năm trước, cô bị ảo giác mất hai ngày.
Có cảm giác như căn phòng quay tròn trong khi những thứ còn lại đứng yên và xuất hiện một cách rõ nét.
Cô đã hát và cảm thấy lâng lâng, thực tại dường như trở nên vô nghĩa.
Hai ngày sau, tai cô bắt đầu nghe thấy những tiếng rít.
Lúc đầu nó còn khẽ, nên cô ngáp để cố gắng cân bằng áp suất, nhưng sau hai tuần lễ thì tiếng rít trở thành thường trực.
Đó là một âm thanh rất chuẩn xác, hơi giống như thứ vẫn vang lên khi các kênh truyền hình chưa đến giờ phát sóng, nhưng cao hơn, trong hơn, và gây khó chịu hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-trong-long/2524560/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.