Những ai đang rơi xuống thường kéo theo cả những người tới cứu họ.
Stefan ZWEIG
Trung tâm y tế khách sạn
Tám giờ sáng
- Này, anh cứ ngáy như sấm thế thì làm sao trông nom được em!
Tôi giật nảy mình mở choàng mắt. Tôi nằm co ro trên tay ghế bành bằng gỗ sồi, lưng mỏi nhừ, lồng ngực đau nhức còn đôi chân thì tê cứng.
Billie đã ngồi dậy trên giường. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy đã hồng hào lại đôi chút nhưng mái tóc vẫn bạc trắng. Dù thế nào thì có vẻ như cô ấy cũng đã hào hứng trở lại, đó quả là một dấu hiệu tốt.
- Em thấy trong người thế nào?
- Mệt mỏi lắm, cô vừa thú nhận vừa thè lưỡi ra cho tôi xem, nó đã hồng trở lại. Anh có thể đưa em cái gương được không?
- Anh không chắc đó là một ý hay đâu.
Vì cô ấy cứ nài nỉ nên tôi đành mang ra cho cô ấy tấm gương nhỏ gỡ trên tường phòng tắm xuống.
Cô ấy hãi hùng nhìn mình trong gương, giơ nắm tóc lên, tách chúng ra, rồi vò cho rối bù, săm soi chân tóc, khiếp sợ vì chỉ trong một đêm, mái tóc vàng óc đáng hãnh diện đã biến thành bộ tóc của một bà già.
- Sao... sao lại có thể thế này? cô vừa hỏi vừa đưa tay quệt dòng nước mặt chảy dọc trên má.
Tôi đặt tay lên vai cô. Không biết giải thích cho cô ấy thế nào, tôi đành cố tìm lời lẽ an ủi Billie, đúng lúc ấy cửa phòng mở ra và Milo cùng bác sĩ Philipson bước vào.
Kẹp một chiếc cặp nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-trong-trang-sach/277446/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.