Katharine bước ra khỏi văn phòng của mình, đi vào màn sương dày đặc như thể mong ước lúc này của nàng là chôn vùi mình để khỏi phải nhìn mặt mọi người cũng như các mối quan hệ khác. Đầu nàng như nổ tung ra và đôi mắt vô hồn ngó không định hướng về phía trước, nàng cứ thế tiếp tục bước tới phố Sáu Mươi Mốt, đối diện với phố Madison, tới nơi nàng mới nhận ra rằng bản năng ngu xuẩn đã đưa nàng tới một ốc đảo bỏ hoang ở trong Công Viên Central. Sau khi dạo một vòng được vài phút, nàng mới ngồi xuống một chiếc ghế băng cạnh bờ hồ đã đóng băng cứng ngắc và cố gắng một cách mù quáng trấn tĩnh các suy nghĩ của mình.
Thoạt đầu, không có một điều gì khác xảy ra cho nàng ngoài vẻ thê thảm âm ỉ vì cái chết bất thình lình của ngài Brandt. Nàng mến ông ta thật sự. Trong tất cả những chuyến giao dịch với nàng, ông ta luôn tỉ mỉ để lộ vừa đủ tinh hoa quyền lực của mình như là tính tình đơn giản mộc mạc và cao thượng đến nỗi nàng tỏ ra kính mến ông ta không chỉ vì ông ta là khách hàng quen mà như là một người bạn. Và bây giờ thì ông ta đã đi xa rồi.
Nỗi phiền muộn ập tới nàng khi nàng ngồi xuống, một hình dáng lạ lẫm cô độc trong một công viên đã bị lãng quên. Xung quanh nàng, trong cái không khí ảm đạm phủ kín đó chợt nhô lên những ngôi tháp (ở giáo đường Hồi giáo) và những ngôi đền của một nền văn minh vĩ đại như hoà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-va-hoa-cam-chuong/2062284/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.