Bạc Hà nghe Tự Vân khóc kể xong, đắp chăn giúp cô, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.
“Khóc xong rồi sao?” Gia Tề đang ở thư phòng uống bia, lắc lắc chai, “Muốn uống không?”
“Em không thích bia rượu.” Bạc Hà ngượng ngùng ngồi xuống, có chút xấu hổ. Thật không tốt mà, không thích uống rượu, không thích hút thuốc, gần như cái gì cũng không thích… Cô thật là người không có lạc thú.
Gia Tề nhún nhún vai, lấy từ tủ lạnh ra một chai nước trái cây, “Uống đi.”
Cầm nước trái cây, Bạc Hà cúi đầu suy nghĩ một lát, “Dường như không phải lỗi của ai cả.”
“Đương nhiên là lỗi của người đàn ông kia.” Gia Tề uống bia, “Ai kêu cậu ta là một tên đầu heo.” Cận thẩn nhìn Bạc Hà một lát, “Em cũng nghi ngờ sao?”
“Nghi ngờ? Ai?” Bạc Hà ngẩng đầu, “Anh nói Tự Vân và Ứng Nguyên? Đương nhiên là em tin bọn họ.”
“Anh có thể đảm bảo nhân cách của Ứng Nguyên.” Gia Tề có chút không vui, “Nhưng em tin người khác vô điều kiện như vậy, tương lai sẽ chịu thiệt thòi. Bản tính con người đáng ghê tởm đến không tưởng.”
“Em thích họ.” Gương mặt tái nhợt của cô hiện lên một nụ cười dịu dàng, “Mỗi ngày chúng em ở cùng nhau, em hiểu bọn họ, tin bọn họ. Bản tính con người cũng có thể rất lương thiện.”
“Đó là vì em chưa gặp kẻ đáng ghê tởm.” Cảm xúc của Gia Tề không tốt, “Cho nên…”
Bạc Hà quơ quơ chai nước trái cây, đột nhiên nở nụ cười, “Em chỉ từng quen hai người bạn trai. Bạn trai cũ của em đã cặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gau-thuong-xuat-hien/417206/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.