Lúc nghe được em ấy tự trách mình như thế khiến Dung hơi ngẩn người, uổng công cho nàng suy nghĩ chu đáo từ trước ra sau, cuối cùng lại khiến cho em ấy cảm thấy bản thân mình yếu đuối, là người bệnh. Nàng chưa nghĩ đến vấn đề này, cho nên hôm nay gặp phải khiến nàng hơi lúng túng.
"Không phải, chị đón không được Grab nên ảnh mới hỏi chị muốn về ké không, chị nhận lời cũng không nghĩ gì nhiều."
"Em hiểu mà." Hương cười buồn, hiểu thì hiểu đó, nhưng buồn thì vẫn buồn. Nếu như là ngày xưa chị sẽ không ngại nhờ cô phóng xe đến đón, nhưng bây giờ đụng phải thứ gì cũng phải kiêng kị, ngay cả chuyện chăn gối của hai người cũng phải hạn chế, lúc nào cũng là một người bệnh, ngay cả trên giường cũng là một người bệnh.
Dung trườn người lên hôn lên má, lên mắt Hương, từng nụ hôn nho nhỏ cầu hòa. Nàng không biết làm sao để dỗ Hương nữa, hát cũng hát rồi, hôn cũng hôn rồi, vậy mà em ấy vẫn không đỡ buồn hơn chút nào.
"Em hiểu nhưng vẫn còn buồn chị đúng không? Lần sau chị sẽ gọi em, chị cần em bảo vệ chị mà..."
Những lời nói đó an ủi làm sao nổi linh hồn bệnh tật của Hương, cho dù trốn tránh sự thật như thế nào thì cô cũng là một người bệnh, không cho chị ngày đêm chăm cô cũng đã là may mắn rồi. Cô tự trách tự buồn bản thân mình, ước gì mình có thể mạnh khỏe mà lo cho chị...
Đang nằm thì Hương có dấu hiệu đứng dậy, Dung thấy vậy bèn cố gắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giao-o-nha-toi/803974/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.