Sếp của Dung tên là Ngọc, năm nay cũng gần bốn mươi, nói là bốn mươi nhưng so với người bình thường và người giàu có thật sự rất khác nhau. Gương mặt của Ngọc hệt như cô gái vừa chạm ngõ ba mươi, làn da được bảo dưỡng kĩ, đường nét trên mặt vẫn còn vương lại nét thơ ngây của ngày trẻ. Dung nhìn cũng biết là chị ấy sống vui vẻ yêu đời nên mới thế, nào giống như mặt nàng, nét cứ man mác u buồn.
Nàng còn phát hiện ra sếp có thể nói tiếng anh và tiếng hoa rất tốt, sếp bảo rằng mình có thời gian học tập và làm việc ở Sing, nàng nghe vậy lại càng hâm mộ hơn, vốn người nhàm chán như nàng thường rất thích người năng động.
"Triết! Ống hút để con gấp sao hả?"
Thằng nhỏ tên Triết nghe vậy vội vã ném ống hút ra, có vẻ như rất nghe lời mẹ mình. Ngọc lại cười với Dung, bảo rằng: "Tiền bên chị thường trả theo tuần, nếu em muốn lãnh lương ngày cũng được. Bình thường em hay mặc đồ như thế nào?"
"Em hay mặc đơn giản, không cầu kì lắm."
Nói thẳng ra trong tủ của Dung chẳng có mấy bộ đồ, mỗi tháng lãnh lương ra nàng cũng chẳng đắn đo việc mua quần áo. Nàng sống đơn giản đến mức mọi thứ chỉ đủ là được, tiền đôi khi nàng còn không dùng tới, bạn bè không có, cần gì phải mua áo quần hội họp? Tuy hai vợ chồng không sống chung với nhau nhưng Quân vẫn trả đủ tiền điện nước nhà trọ, có thể nói lãnh lương xong đến tháng sau tiền của Dung cũng chỉ mẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giao-o-nha-toi/804065/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.