Điện thoại phát một vài clip ngắn hài hước, Hương xem mà cười hắc hắc, cô đưa điện thoại sang chỗ chị Dung bảo chị ấy cùng xem với mình. Chẳng ai nói ai mà nhích lại gần nhau hơn, cùng nhau cười, cùng nhau mệt đến mức ngủ thiếp đi trên giường. Hai mái đầu xanh nằm kề cận bên nhau, bình yên đôi khi chỉ là trong một khoảnh khắc.
"Ông coi con Dung với con Hương thân nhau ghê, làm tui còn lo lên thành phố hai đứa không sống được với nhau."
Vì lo lắng con mình có thể không sống được với chị dâu nên bà chần chừ không cho lên từ năm lớp mười, lở dở một năm ở quê, lớp mười một mới có thể lên thành phố. Từ lúc đi đến giờ con bé chưa gọi điện về than khổ bao giờ, thậm chí ăn uống còn tiết kiệm mua sắm về cho gia đình một vài thứ lặt vặt, con bé bảo sống ở thành phố rất thoải mái. Bây giờ thấy con gái và con dâu thân nhau như thế bà mới tạm tin được phần nào.
Ba Hương không cười lấy một cái, chăm chăm làm việc nhưng vẫn nghe vợ mình nói gì, đợi bà nói xong ông mới trả lời: "Con bé Dung không phải tệ bạc gì lắm đâu, hồi đợt nó về tui có nói bà rồi. Con bé này mặt nó hơi lạnh lẽo nhưng trong lòng nó khác, ông giáo ba nó khó, gia đình nề nếp đàng hoàng. Thấy nó ăn mà cầm đũa đợi người lớn gắp hết mới dám gắp là đã biết rồi."
Bà Trân ngồi bên cạnh ông phe phẩy cái nón lá, trời thì không nóng nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giao-o-nha-toi/804071/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.