Thời gian dần trôi, vẻ lo lắng trên mặt mọi người càng ngày càng rõ ràng, cánh cửa kia vẫn hiên ngang mang ý niệm là không dễ dàng gì mở được. Càng làm mọi người bất an chính là, tất cả thiết bị thông tin đều không thể liên lạc với bên ngoài, bọn họ ở tại đây chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà những người ở tầng thứ hai vẫn đang kiên trì chống chọi chờ bọn họ trở về.
Phượng Già Lăng nhìn chằm chằm vào phần tự phù phức tạp khó phân biệt trên cửa, khẽ nhíu mày, cuối cùng quay đầu nhìn về phía bóng người tựa vào vách tường, cũng là người duy nhất tỏ vẻ thờ ơ với việc bị giam bế.
“Ngươi thấy thế nào?”
La Thành Vận lạnh nghiêm mặt nhìn chăm chú vào cánh cửa kia, như trước không có gì vẻ gì lo lắng, mở miệng nói: “Trước đi xuống dưới.”
Phượng Già Lăng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ân, ta nghĩ nếu có kết quả mọi người cũng sẽ tập trung đến đây”.
Không quá nửa giờ đồng hồ, kỹ thuật nhân viên của A Đặc đế mang theo sắc mặt khó coi chạy tới Gerald thông báo: “Điện, điện hạ, e rằng có phiền toái, muốn mở cánh cửa này nhất định phải có một nguồn năng lượng khổng lồ phi thường lớn”.
Kim long đợi hơn nửa canh giờ đã mất đi tất cả kiên nhẫn, con ngươi màu vàng của hắn dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào cấp dưới của mình, nói: “Ta chỉ muốn biết, để mở ra cánh cửa này các ngươi cần bao lâu thời gian.”
Mồ hôi lạnh trên trán của kỹ thuật nhân viên toát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giap-khe-uoc-no-dai/837463/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.