Mạnh Tử Chiêu đạp cái phịch lên bàn trà, ném tờ báo xuống đất, rồi khom người gọi điện thoại:
“Bác Trần, có phải bác viết mấy lời thanh minh này không? Bác tưởng cháu không nhận ra cái giọng già quắt già queo này của bác hả? Ai bảo cháu xin lỗi tên Nhật Bản đó? Bác to gan thật đấy, còn dám mạo danh cậu chủ nữa!”
Bác Trần lạnh lùng đáp lời: “Cậu cả, cậu mới về được năm ngày đã gây một mớ chuyện phiền toái, ông chủ bảo rồi, ông sẽ trừ tiền mời luật sư vào học phí của cậu, mà cậu cũng không qua chỗ kế toán lĩnh tiền tiêu vặt được nữa đâu. Cậu thích nổi giận với tôi thì mặc cậu, dù sao cậu cũng phải trả tiền thuốc thang mấy hôm nay cho tôi. Tôi chăm bẵm cậu từ nhỏ, lo ăn lo mặc, thay tã chùi mông cho cậu, thế mà cậu…”
Tử Chiêu mất kiên nhẫn, ngắt lời ông: “Được rồi được rồi, cháu xin lỗi… cháu sai rồi… Được rồi, cháu biết bác muốn tốt cho cháu, nhưng sao bác không thuê người nào văn hay chữ tốt chút đỉnh để viết bài hộ cháu, bác làm cháu xấu hổ chết đi mất!”
“Xấu hổ?! Ha ha, cậu cả muốn biết thế nào là xấu hổ không?”
“Cháu không muốn biết. Giờ bài cũng đã đăng rồi, khi nào cháu mới được về nhà đây? Đến quần áo cũng không có mà thay, cháu còn chưa được đi gặp bạn bè đây này.”
“Giờ cậu mới nhớ đến mấy chuyện này hả? Thế thì sao hôm trước lại làm thế? Ôi, thôi cậu ngoan ngoãn đợi trong khách sạn mấy hôm đi, giờ ông chủ vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/1556208/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.