Con tàu tiến về phía trước trong lặng im, những áng mây dày kéo đến cùng gió, mưa phùn lạnh lẽo gõ song cửa, những dãy núi trùng trùng in ánh chiến hỏa ngoài chân trời, sóng sông dập dềnh, mênh mang vô bờ.
Trên con sông đêm, Ngân Xuyên bị lăng trì bởi những lưỡi dao của hồi ức.
“Một đóa hoa, rõ ràng nó rất đẹp, rất rực rỡ, bung nở tự do tự tại, nhưng tôi lại cố gượng ép hái nó xuống, rồi trơ mắt nhìn nó điêu tàn. Tôi đã hủy hoại hạnh phúc cả đời của Ninh Ninh. Cô ấy biết. Vốn dĩ cô ấy có thể cưới người mình yêu, nhưng tôi đã chia rẽ họ, là tôi! Tôi khiến cô ấy phải cưới Từ Đức Anh, rồi sau đó lại kết hôn với tôi. Tôi sắp đặt cuộc sống của cô ấy như đùa bỡn một món đồ chơi.
“Cô ấy biết cả rồi, hóa ra kẻ vỗ ngực xưng mình là người yêu cô ấy nhất trên đời thực chất lại là kẻ hại cô ấy thê thảm nhất. Cô ấy thật tàn nhẫn, sự trả thù của cô ấy thật tàn nhẫn. Cô ấy khiến tôi tự tay giết chết cô ấy, đây chính là sự báo thù lớn nhất dành cho tôi. Cô ấy đã tính toán sẵn từ trước. Tôi không biết cô ấy đau khổ, dằn vặt tới mức nào, nghĩ kế chết đi suốt mỗi phút mỗi giây. Cô ấy thành công rồi. Cô ấy để tôi lại trên cõi đời như địa ngục, khiến tôi sống không được, chết cũng chẳng xong. Cô ấy chưa từng yêu tôi. Ninh Ninh, em đã từng yêu anh chưa?!”
Anh chìm ngập trong màn nước mắt, gương mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/435194/quyen-2-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.