Trước khi thất thủ, Nam Kinh là một thành phố lạ kỳ.
Nhà hát vẫn cứ diễn kịch, rạp chiếu bóng vẫn cứ chạy phim đến nửa đêm; trước khi đại nạn ập xuống, người dân cần ăn một bữa cơm no, vậy là nhà hàng chật kín khách khứa. Họ ăn tống ăn tộ, cố ních đầy dạ dày, dòng người xếp hàng mua vịt muối cũng phải kéo dài đến vài chục mét. Lúc ngang qua cửa hàng tổng hợp, đám đông lại bất giác ngâm nga theo điệu nhạc bên trong. Người ngoài Tân Nhai Khẩu đông gấp đôi thường ngày, số dân dư ra là tốp “chạy giặc” tràn tới. Tất cả mọi người đều ùa vào thành phố này, kề sát bên nhau, nương tựa lẫn nhau.
Kế đắm thuyền chặn giặc của Giang Âm chỉ có tác dụng trì hoãn ngắn ngủi, chiến sự Lư Hộ thảm khốc, Tô Nam thất thủ, đường sắt Kinh Hộ gián đoạn, dù quân Nhật chưa thể đổ bộ vào bờ tây Trường Giang nhưng chúng vẫn men theo đường sắt Tân Phổ, thẳng tiến về phía nam bằng đường bộ, thủ đô Nam Kinh nguy hiểm trùng trùng.
Chiến tranh đã bật tung cánh cửa đình viện sâu thăm thẳm. Bất kể nghèo hèn sang quý, chỉ cần rời thành phố này, họ sẽ phải vứt bỏ gia đình, vứt bỏ sự nghiệp. Vật giá trượt dốc thê thảm, sau cơn lốc bán tháo là đợt tích trữ hàng hóa mang tính khủng hoảng. Thế là giá cả lại leo cao chóng mặt. Khi tiếng còi báo động tập kích trên không đầu tiên vang lên, sự tĩnh lặng ngoài mặt đã nát tan thành từng mảnh. Máy bay Nhật Bản liên tục thả bom, khu vực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/435197/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.