Một niêu canh gà vườn, một đĩa rau cải xào, một đĩa cá xào, vẫn là ba món khi xưa thường ăn.
Chủ quán bưng đồ ăn lên rồi cầm ghế băng ra ngồi, vừa tắm nắng vừa sửa sang lại tấm lưới đánh cá rách.
“Mình ăn cơm trước đã.” Cảnh Ninh bưng bát lên múc canh, đặt trước mặt Tử Chiêu, “Anh uống ít canh đi, mặc phong phanh thế này thể nào cũng cảm.”
Cậu không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt chất vấn.
Chắc chắn đã có chuyện gì rồi. Thường thường cô luôn là người chủ động liên lạc với cậu cho tiện. Từ ngày lỡ hẹn, cô không còn xuất hiện nữa, cũng chẳng gọi cho cậu. Tử Chiêu không chịu đựng được, gọi vô số những cuộc điện thoại tới nhà họ Phan. Khi thì Vân Thăng nghe máy, lúc lại là anh hai cô. Khi họ nói cô ngủ, lúc lại bảo cô ra ngoài. Hai nhà Phan Mạnh có khúc mắc, nhà họ Phan là bên đuối lý, vậy nên trước sau họ luôn giữ thái độ khách khí lịch sự với Tử Chiêu. Nỗi lo lắng bất an giày vò Tử Chiêu tới độ khiến cậu phát điên. Trong mấy ngày mất liên lạc, cậu đã tưởng tượng ra mọi tình cảnh tồi tệ nhất, thậm chí cậu còn cho rằng cô bị người nhà sát hại, sự cứng cỏi từ trong xương cốt của cô và cái nông nổi giấu sau vẻ ngoài nhu nhược chắc chắn có thể khiến cô hành động quá khích.
Cuối cùng cậu vẫn tìm tới nhà họ Phan. Sau khi Tử Chiêu nhờ người gác cửa báo tin, không ngờ Cảnh Ninh lại mau chóng bước ra, cô xách túi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/435226/quyen-2-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.