Tiếng cười của Ngân Xuyên khản đặc, anh vừa cười vừa hút thuốc, hút không biết bao nhiêu điếu, như kẻ đói bụng đang và cơm, thoáng nét hung tàn. Căn phòng giam cầm anh bí bức ẩm ướt, anh xắn tay áo, mở cúc cổ, vai và đầu gối lạnh buốt, thi thoảng cứ hít vào là môi lại khẽ run rẩy, mất ngủ mấy đêm ròng khiến anh tiều tụy hốc hác vô cùng.
Anh bị bí mật giam giữ đã được chín ngày, cuối cùng nhờ có Đồng Xuân Giang giúp đỡ, Vu Tố Hoài và Lý Nam Gia đã có thể gặp anh.
Anh không ngừng cười, như đang nghe thấy một chuyện thú vị khôi hài không sao kể xiết.
“Vâng, tầng hầm bí mật nằm trong phòng ngủ ông ta, khóa mở nằm trong tủ sách.” Vu Tố Hoài nói.
Lý Nam Gia lấy nước sôi rửa ly trà, pha cho Ngân Xuyên một ly. Ngân Xuyên nâng ly nhấp một ngụm, anh cười: “Tất cả mọi người trong nhà họ Phan đều không biết? Phải, đến tôi cũng không biết, còn ai có thể biết được trừ Phan Thịnh Đường! Quả là nực cười. Đúng là quái nhân trăm năm khó gặp. Loại ích kỷ độc địa, không tin tưởng bất cứ ai như ông ta sao phải cần đến gia đình? Như vậy chẳng khác nào tự rước lấy khổ vào thân.”
Vu Tố Hoài cười khổ: “Nghe nói khi cảnh sát phát hiện ra căn hầm bí mật trong thư phòng, cả nhà họ Phan đều có mặt, bà Phan ngất xỉu ngay tại chỗ.”
Ngân Xuyên lại cười, nhưng cười mãi, cười mãi, rồi nụ cười cũng lặng xuống: “Chủ cũ của tòa dinh thự này là người Anh, kiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/435228/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.