Giang Nguyên Dã kinh ngạc mở to mắt, hai tay đang nâng lên theo phản xạ bị Hạ Tân Nam đè chặt, không thể cựa mình.
Môi dán môi nhẹ nhàng cọ xát.
Hạ Tân Nam liếc mắt, Du Tế Thỉ đang định vào toilet lại vội vàng bỏ đi.
Anh lập tức lùi lại, thầm thì: "Vẫn biết thức thời."
Giang Nguyên Dã đang tính chất vấn liền ngộ ra, liếc mắt nhìn về cửa toilet, đã chẳng còn bóng người.
"Anh bị thần kinh à?" Cậu sực tỉnh, túm cổ áo Hạ Tân Nam đẩy mạnh: "Ai cho phép anh hôn tôi?"
Cậu tức phát điên, mặt không dày nên đỏ ửng, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Hạ Tân Nam lại rất điềm đạm nói: "Giải quyết xong rồi."
"??" Có ai giải quyết "tình địch" theo kiểu của anh à?!
Hạ Tân Nam nói: "Nếu cậu ta còn có sĩ diện thì sẽ biết khó mà lui, vẫn tính là một cách triệt hạ đi?"
Giang Nguyên Dã cười gằn: "Chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn anh?"
"Đừng khách sáo."
Đồ không biết xấu hổ này!
Hạ Tân Nam đưa tay lau môi, nhún vai: "Cũng chẳng sao, coi như đang đóng phim đi."
Giang Nguyên Dã thở phì phò, phọt ra một câu: "... Tôi chưa từng đóng cảnh hôn! Anh đừng có mà lợi dụng tôi!"
Hạ Tân Nam gật đầu: "Tôi cũng thế! Chúng ta huề!"
"Mà cậu phản ứng kiểu này... nghĩa là cũng chưa từng hôn ai?" Anh lại hỏi tiếp.
Giang Nguyên Dã hậm hực: "Chuyện của anh à?"
Hạ Tân Nam đáp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-hi-bach-gioi-tu/2737726/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.