Hạ Thừa Quân đứng ngơ ra đó.
Cô đang tự hỏi xem tim mình đang đập loạn vì điều gì? Là vì hắn sao? Là vì Cố Huyền Hàn sao? Cô bấu chặt ngực trái mình, môi mím mạnh.
Cảm giác quặn thắt, nhói đau trong tim là sao chứ, cô đang bị gì đây.
Nỗi đau này hệt như cái đêm sáu năm về trước.
Sáu năm trước.
Ngày cô bị thương rơi từ tầng bảy của khách sạn xuống.
Rơi vào lòng biển sâu tăm tối giữa đêm mưa giăng mịt mù.
Nước biển vồ lấy cơ thể mỏng manh gắt gao như muốn dìm cô xuống tận đáy.
Nỗi đau từ vết đạn và nỗi đau từ tận sâu trong trái tim giày vò Hạ Thừa Quân trong dòng nước biển lạnh băng.
Ngày cô tự tay nả viên đạn đáng ra phải ở trên ngực của Cố Huyền Hàn vào ngực mình.
Ngày tim cô quặn thắt lại vì lời hứa kia.
Cô không nghĩ có ngày bản thân lại gặp lại hắn.
Kí ức xưa cũ lẩn quẩn trong đầu cô rối như tơ vò.
***
Ngày hôm sau.
Bầu trời mây đen phủ kín không chừa chút ánh sáng, gió thổi tưng đợt mạnh bạo, không khí âm u cô quạnh.
Trên mảnh đất trống vắng.
Hạ Thừa Quân đứng trước bia mộ.
- Mẹ, Hy Hy đến thăm mẹ đây.
Dứt lời cô đặt xuống một đóa lan hồ điệp sắc tím tuyệt đẹp, sau đó lấy từ túi áo khoác dạ một hộp gỗ sau đó để cạnh đóa lan.
Màu sắc tím của tang thương.
Bó hoa tím tươi thắm tô đẹp cho ngôi mộ lạnh lẽo cô đơn giữa nơi âm u hiu quạnh này.
Loài hoa hồ điệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/1927915/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.