Những tia sáng cuối cùng của bón tà dương, tô lên nền trời một ánh vàng rực rỡ...
Trong bóng hoàng hôn lù mù dưới chân Thiên Hà Lãnh, thấp thoáng có hai bóng người đang ôm chầm lấy nhau, đầy âu yếm.
Tình yêu đang tràn ngập, đang nóng bỏng. Hai con tim đang hòa nhịp và đang bay lâng lâng trên nền trời yêu đương, đang nhấp nhô giữa biển tình.
Thời gian trôi qua... trôi qua chẳng biết bao lâu, và bỗng nghe từ trong làn gió đêm vọng đến một giọng nói như mơ rằng :
- Tỷ tỷ thân mến, hôm ấy chị bỏ đi mà không nói chi cả, làm cho tôi cuống quít cả lên. Tại sao chị lại đến nơi đây như thế? Mau nói cho tôi được biết đi nào.
- Ồ. Mà không được, đệ đệ phải nói trước cho tôi được biết trong mấy ngày hôm nay đệ đệ đã làm gì?
Một đôi tình nhân đang thầm thì với nhau là ai thế? Người con trai ấy chính là Gia Cát Ngọc, vừa từ Huyết Hải Địa Khuyết trở ra và người con gái chính là Tư Đồ Uyển vừa trải qua một tai nạn kinh hoàng.
Gia Cát Ngọc bất đắc dĩ, phải đem mọi việc làm của mình, nói đại lược qua cho Uyển cô nương nghe xong, thì cô ta mới cười duyên dáng nói :
- Hận Phác thư sinh đã dẫn đường cho đệ đệ, vậy y chẳng có nói chi cho đệ đệ biết hay sao?
- Nói cho tiểu đệ biết? Vậy có lý đâu tỷ tỷ cũng có gặp anh ấy nữa hay sao?
- Ờ. Chẳng những gặp anh ấy, mà lại còn làm phiền rất nhiều cho anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-lau-quai-kiet/62067/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.