Cát vàng mênh mông dính liền với chân trời xa thẳm, không hề nhìn thấy một rặng cây xanh.
Gió thổi ào ạt, sóng cát cuồn cuộn giữa một chốn khô khan, không hề có một khe nước nhỏ.
Giữa sa mạc Đại Qua Bích mênh mông có hai bóng người đang từ từ di động.
Đấy là một người đàn bà đứng tuổi xinh đẹp, đang dẫn một đứa bé trai độ mười hai mười ba tuổi.
Lúc bấy giờ đang ở vào tiết gió mùa thổi mạnh, bởi thế cuồng phong không ngớt gào thét, rít ào ào nghe thật ghê rợn. Cát đá cuốn theo chiều gió, rồi bay vọt thẳng lên trời, trông như một con rồng đang vươn mình bay vào trong mây xanh.
Người đàn bà mặc quần áo vải màu xanh, đầu trùm khăn đen, đúng là dáng điệu của người quê mùa. Nhưng qua lớp y phục bằng vải thô mộc mạc ấy, vẫn không giấu được vẻ cao sang của nàng.
Riêng cậu bé dung mạo lại càng tuấn tú khác thường, một đôi mắt đen láy sáng ngời như mặt nước trong veo, đôi môi đỏ tươi không dày không mỏng, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi mày xếch thực xanh, đặt cân đối trên khuôn mặt tuấn tú và khả ái.
Nhưng dưới ánh mặt trời nắng cháy cát bụi mù mịt, hai mẹ con đã có vẻ mệt nhoài. Mồ hôi đã tuôn ướt đẫm cả chân thân, mặt họ lem luốc.
Vì cát bụi trông họ chẳng khác nào những oan hồn trong địa ngục.
Qua đôi mày cau chặt, qua tia mắt kinh hoàng, càng lộ rõ sự lo âu đau khổ trong lòng họ.
Lạ thực! Họ đến vùng sa mạc mênh mênh vắng bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-lau-quai-kiet/62085/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.