Tình yêu đơn phương vừa trong sáng, lại cao cả thánh thiện nhưng gìn giữ thứ tình yêu ấy cho riêng mình vô cùng khó khăn đau khổ…
- Ngon quá! Tay nghề của bà là số một chỉ thua mẹ tui thôi đó Hằng.
- Khen kiểu gì vậy? Ông muốn chết hả?
- Khen thật mà! Nhưng mai bà khỏi làm cơm trưa cho tui nữa! – Thanh Hải ăn ngon lành và nói làm Hằng đơ ra.
Chẳng qua cả hai là bạn thanh mai trúc mã chơi chung từ lúc mẫu giáo, lại là hàng xóm, đi học chung trường đến tận lớp 11. Ngày nào nàng cũng làm cơm trưa cho hai đứa ăn cùng nhau.
Hằng cũng rất vui được làm điều đó vì nàng còn nỗi lòng chưa dám thổ lộ với gã bạn thân. Nhưng Thanh Hải vô tư không hề hay biết cười khì khì nói…
- Tui mới có bạn gái, học lớp 10 dễ thương lắm. Để chiều tui phải giới thiệu cho bà biết mới được.
Nàng có cảm tưởng trái đất đang bị hủy diệt, mặt cứ thế đờ đẫn ra như đồ ngốc…
- Sao … sao bất ngờ vậy? – Nàng hỏi muốn nghẹn hết cơm trong miệng.
- Thì hôm qua tui đi tập bóng về nè thì cô bé gửi thư. Thương thầm tui cả học kì đó bà, chữ đẹp người lại dễ thương nên tui gật đầu cái một. Bà có thấy ba, má tui sinh tui ra đẹp trai có ý nghĩa lắm không?
Diệu Hằng vẫn cứ ngồi như con ngốc trả lời theo phản xạ.
- Ông mà đẹp đẽ gì chớ?
- Ểh!? Tui dù sao cũng là đội trưởng đội bóng đá của trường chứ bộ…. Ahh có điện thoại…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-le-so-14/2264412/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.