Bốn người vốn muốn ngồi trong xe đợi trời tối, nhưng không bao lâu sau thì toàn bộ người trong thôn Hồ Dung bước ra, họ đứng ở cổng thôn nhìn chằm chằm bọn họ, hai bên giằng co nửa tiếng, bốn người đành phải lái xe trở về trấn trên, đợi trời tối rồi quay lại.
Trời vừa tối bọn họ theo đường cũ quay lại thôn Hồ Dung.
Màn đêm ở nông thôn vô cùng tối, không hề có một nguồn sáng nào, Bạch Ngộ nhìn hướng dẫn chỉ đường không sai nhưng bọn họ vẫn không tìm thấy ngã ba rẽ vào thôn Hồ Dung, hắn không thể không dừng xe, bốn người nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài không có bất cứ thứ gì cả, căn bản không có ngôi làng nào.
Bạch Ngộ: "Thôn Hồ Dung hẳn là ở vị trí này, lộ trình giống như lúc chiều chúng ta tới đây.
"
Bạch Ngộ ở lại trong xe, ba người Giang Tứ xuống xe xem xét, vốn dĩ thôn Hồ Dung phải có ở đây nhưng hiện tại chỉ là một mảnh hoang vu, không có bất cứ thứ gì cả.
"Cảm giác này có phải rất quen thuộc không?" Giang Tứ nhìn về phía Bạc Hoài.
Bạc Hoài gật đầu, chẳng phải là vô cùng quen thuộc ấy sao? Cỏ Quỷ Tuyến ở nhà xác cũng là không nhìn thấy, chỉ có thể cảm ứng được.
Bạc Hoài không nói hai lời, Linh Vực đã trải dài về cánh đồng bất tận.
Giang Tứ: "Có trong đó không?"
Bạc Hoài gật đầu, "Có.
"
Bạc Hoài nói với Phó Tinh Ngân: "Cậu và Bạch Ngộ ở lại trong xe đi, tôi và Giang Tứ vào xem.
"
Phó Tinh Ngân còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-le-toi-khong-con-la-nguoi-nua/1647788/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.