Editor: Yuri Ilukh
Sau khi xác nhận quyết định của 2 bên, ông chủ Thẩm thông báo rằng văn đấu vẫn được tiếp tục, nhưng sẽ hoãn lại 1 tiếng.
"Hoãn 1 tiếng? Xem ra vết thương của cô Lưu không nhẹ, cần chữa trị tận 1 tiếng" Quần chúng ăn dưa lại bắt đầu thảo luận.
"Tôi thấy là vết thương lòng còn nghiêm trọng hơn, lúc nãy tôi còn thấy cô ta hộc cả máu."
"Thật chứ, mấy cái tiếng bốp bốp kia nghe thật sướng tai. Lần đầu tiên tôi thấy Tịnh Hồn sư bị người ta đánh đến vậy"
"Có phải thấy rất thoả mãn không?"
"Anh nhỏ giọng thôi, người khác nghe được đó"
"Nhưng mà 1 tiếng sau thi văn đấu thì chắc chắn cô Lâm thua rồi"
"Đúng vậy, đúng vậy, Tịnh hồn sư cấp 5 và tịnh hồn sư tàn phế có sự chênh lệch rất lớn." Ở Linh Ma Giới, hồn sư thức tỉnh thất bại đều bị gọi là hồn sư tàn phế.
"Chưa chắc đã thua" Bỗng nhiên một giọng nói bất cần đời vang lên.
Mọi người quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang ôm túi đồ ăn vặt lớn cười tủm tỉm nói.
"Cách biệt lớn vậy thì sao mà thắng được?"
"Kỳ tích xuất hiện thì sao, đến cả hồn thú mà người ta còn có" Viêm Khải cười nói.
Mọi người nhìn nhau, có hồn thú thì sao, hồn thú có thể chiến đấu nhưng không thể hỗ trợ chủ nhân tinh lọc và luyện thuốc được.
___
"Em muốn gϊếŧ cô ta, em muốn gϊếŧ cô ta! Cao Minh Huy, anh giúp em đi gϊếŧ cô ta đi, nếu không em sẽ giải trừ khế ước với anh" Trong phòng nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ma-vat-canh-trai-dat/905536/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.