7.
Trên cổ tay vẫn còn quấn băng vải thấm máu. Hứa Tiêu đưa tôi đến nghĩa trang.
Trời tháng 4, nắng vàng, chim hót líu lo.
Di ảnh bà đối diện với những cây tùng, bách tươi tốt, mỉm cười hiền lành, ấm áp.
Ba nén nhang được cung kính cắm vào lư hương.
Hứa Tiêu vừa đốt giấy vừa luyên thuyên: “Bà ngoại, Khương Ngôn đáng yêu như hạt đậu vàng vậy, mẹ cứ nói con bắt nạt em ấy. Có trời mới biết con học Muay Thái mười năm rồi mà ở trước mặt Khương Ngôn con toàn bị đánh thôi. Bà mau khuyên nhủ cháu ngoại bà đi, sau này em ấy thương tình xuống tay nhẹ với con thôi.”
Tôi cười mà rơi lệ, run run đưa tay vuốt di ảnh bà ngoại.
Bà ơi, nếu bà có thể mắng con vài câu thì tốt rồi.
Cho dù là gặp nhau trong mơ.
Tôi lau nước mắt, lấy điện thoại ra, mở chế độ xem đường phố trên Baidu đưa Hứa Tiêu xem.
“Anh nhìn nè, bà mặc cái áo màu xanh nhạt giống hệt trên di ảnh, bà luôn tiết kiệm như vậy.”
Nước mắt lại rơi xuống, nhỏ lên màn hình.
Tôi đưa tay lau đi, lại cảm giác một sức mạnh không cưỡng được lại hút tôi vào đó.
Thời điểm năm 2023, thời gian, không gian đóng băng.
Hứa Tiêu giữ nguyên tư thế lau nước mắt cho tôi, môi hơi hé ra nhưng giọng lại đông cứng.
Trong nghĩa trang, bóng cây đong đưa ngưng lại, gió cũng ngừng thổi giữa không trung.
Tất cả thu nhỏ lại, thu lại thành một điểm vô hình.
Tôi nặng nề rơi xuống, lại rơi xuống…
Dừng lại ở mùa thu năm 2015,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-may-thoi-gian/8280/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.