Cánh cửa ký túc xá mở ra, ánh trăng bên ngoài tràn vào trong phòng.
Trịnh Lạc đang ngồi chơi game, thấy Kỷ Huyền trở về liền nhảy xuống giường, tặc lưỡi hai cái.
"Kỷ nữ thần cậu ra tay cũng nhanh thật, chớp mắt đã cưa đổ một tiểu học muội rồi, nói, em ấy là ai?"
Kỷ Huyền ung dung tiến vào trong phòng, ôm Tiểu Hắc Cầu của mình lên, điềm tĩnh nói: "Chẳng phải cậu đã biết rồi sao?"
"Ai a?"
"Tiết Cẩn."
"Tiết Cẩn!?" Trịnh Lạc nhảy dựng lên: "Không thể nào? Tiết Cẩn sao lại đẹp như thế a?"
Kỷ Huyền liếc Trịnh Lạc một cái.
Trịnh Lạc vội ngậm miệng lại, ngồi xuống vò đầu bứt tóc: "Lần trước trên mạng cũng đầy ảnh của cậu và Tiết Cẩn, nhưng Tiết Cẩn trong hình chụp lần trước và lần này đâu có giống nhau, có khi nào..."
Kỷ Huyền không trả lời, ngụ ý, cậu đoán đúng rồi đó!
"Bọn họ đúng là quá đáng mà, sao lại chỉnh sửa hình ảnh thành như vậy!" Trịnh Lạc buồn bực nói: "Rõ ràng là một đại mỹ nữ lại sửa thành như vậy, đúng là rảnh rỗi đến phát hoảng mà."
Kỷ Huyền không cho ý kiến, nói: "Tôi đưa Hắc Cầu trở về, cảm ơn cậu chăm sóc nó mấy hôm nay."
"Không cần cảm ơn, Hắc Cầu không thấy cậu thì buồn bã vài ngày rồi thôi, không có bỏ ăn đâu."
Kỷ Huyền đem Tiểu Hắc Cầu đặt vào trong một cái hộp giấy nhỏ, ôm lên, xoay người trở về nhà của mình.
Vừa vặn lúc đó Diệp Ân trở về, thấy Kỷ Huyền, trong mắt nàng liền lóe lên tia giận dữ.
"Một chân đạp hai thuyền, cậu cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-canh-bo-cong-anh/18217/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.