Suốt đường đi bầu không khí có chút kỳ quái, Kỷ Huyền một lời cũng không nói, cứ như vậy yên lặng lái xe, làm mọi người cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Ngồi ở bên cạnh, Tiết Cẩn cũng căng thẳng không kém, tay siết chặt gấu váy đến nhăn nhúm. Mấy lần muốn mở miệng lại không đủ dũng khí, chỉ có thể lén nhìn sườn mặt tinh mỹ của nàng ấy, âm thầm thở dài một tiếng.
Phía trước là đèn đỏ, Kỷ Huyền liền đạp thắng, xe ngay ngắn dừng sau vạch trắng.
Tiết Cẩn nhìn qua, thấy Kỷ Huyền vẫn mặt lạnh như cũ, không khỏi lo lắng, chậm chạp chưa chịu lên tiếng.
Ở phía sau Kỷ Nghiên cũng sốt ruột, vội chọt chọt vào lưng Tiết Cẩn, mấp máy môi ra hiệu.
Tiết Cẩn đọc hiểu nàng nói gì, liền xoay qua Kỷ Huyền, run rẩy cầm lấy tay của nàng ấy.
"Kỷ Huyền..."
Kỷ Huyền thoáng liếc nhìn qua Tiết Cẩn, cũng không nói gì, tiếp tục quan sát đường đi ở phía trước.
"Chị sinh khí sao?"
"Không có."
"Còn nói không có, rõ ràng là chị sinh khí." Tiểu Cẩn nhỏ giọng nói: "Chuyện vừa nãy cũng không phải em cố ý."
Vừa nghe nhắc đến chuyện lúc nãy, sắc mặt Kỷ Huyền liền trầm xuống, nghe rõ tiếng siết tay khanh khách vang lên. Chuyện mà Kỷ Huyền không ngờ đến chính là Thiên Hương dám ở sau lưng nàng gây khó dễ với Tiết Cẩn. Nếu chuyện này càng để lâu, không biết Thiên Hương đó sẽ làm ra cái trò gì nữa, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, đem Tiết Cẩn gả vào nhà của mình mới có thể an tâm.
Thấy Kỷ Huyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-canh-bo-cong-anh/18228/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.