Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, nhịp thời gian nhẹ nhàng trôi qua nhành liễu xanh, đọng lại trên mặt hồ là những vết lăn tăn của dòng thời gian. Hương tử đinh thoang thoảng lan tỏa trong không gian, tiết xuân tháng ba ấm áp, khoảng khắc vạn vật đâm chòi nảy lộc thập phần thần kỳ.
Xuyên qua cửa kính một chiều là những tia nắng ban mai ấm áp, mặt sàn loang lỗ những vệt sáng đủ màu sắc.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, kéo theo tiếng nhạc chuông không lớn cũng không nhỏ.
Kỷ Huyền nhíu mày mở mắt ra, thuận tay đem Tiết Cẩn ôm sát vào lòng, dùng tay mình che tai nàng lại.
Vươn tay lấy cái điện thoại đặt trên bàn, Kỷ Huyền không vui nói: "Ai?"
Bên kia rơi vào trầm mặc một lúc, sau đó mới mở miệng: [Cô là ai? Sao cô lại giữ điện thoại của Tiểu Cẩn?]
Kỷ Huyền liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, sắc mặt có chút không tốt.
Vừa vặn Tiết Cẩn ở bên cạnh cũng tỉnh dậy, dụi mắt hỏi: "Kỷ Huyền ai gọi thế?"
"Đại di của em."
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Tiết Cẩn vội chụp lấy cái điện thoại: "Đại di?"
[Tiểu Cẩn, ai vừa nghe điện thoại vậy?]
"Ách..." Tiết Cẩn thoáng liếc qua Kỷ Huyền, nhỏ giọng nói: "Đại di, nàng là người yêu của con."
[Hửm? Tiểu Cẩn, không phải Thiên Hương đó chứ?]
"Không phải, nàng là siêu S alpha Tiểu Cẩn nhắc đến lần trước."
[Nếu là người yêu thì mau dẫn về đi.]
Nói xong Tiết Dung Nhất liền cúp máy ngang, chắc chắn đã tức giận không ít.
Trên trán Tiết Cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-canh-bo-cong-anh/18238/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.