Tôi cảm thấy Trần Viên Đình điên rồi. Sau khi biến thành ma, đều muốn người khác giống như cô ta sao? Mang thai ư? Sao tôi có thể mang thai được chứ, tôi với Giản Dương còn chưa từng làm gì cơ mà!
Tôi hoàn toàn không tin Trần Viên Đình: “Cậu đang đùa hả? Mang thai… Tôi mang thai mà sao tôi lại không biết? Hơn nữa tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, chẳng lẽ tôi lại là sinh sản vô tính?”
“Cậu ngụy biện làm gì? Tối nay các cậu đều phải chết! Đều phải xuống dưới với tôi!” Giọng Trần Viên Đình trở nên sắc bén cay nghiệt, không còn chút lòng đồng tình nào, khác hẳn hồi cô ta còn sống.
“Cậu đã làm gì người trong phòng ngủ? Họ đều vô tội. Cậu muốn trả thù thì hãy đi tìm kẻ đã giết chết cậu ấy!” Nói tới đây, tôi hơi kích động, vừa giận vừa sợ hãi, chân không ngừng run rẩy, thân thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Tôi có thể chạy trốn, có lẽ nên chạy đến nơi tràn đầy dương khí. Ví dụ như khu vực gần ký túc xá nam sinh, vậy thì có thể thoát khỏi hồn ma chết oan này. Nhưng tôi thật sự không yên lòng về đám người trong phòng ngủ, tôi muốn xác nhận các bọn họ không có việc gì. Con ma này điên rồi, nó muốn tất cả mọi người đều xui xẻo như nó!
Trần Viên Đình cười lạnh, giọng trào phúng: “Cậu vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Nghe vậy, tôi lập tức tìm chìa khóa trong túi, đó là một chiếc chìa khóa bằng đồng giản dị, thậm chí không có móc chìa khóa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/2038769/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.