Khi tôi còn ở trên núi, từng có mấy người con trai dân tộc Khương cùng đi học ở trấn trên với bọn tôi. Bọn họ thở phụng thần Bạch Thạch, tập quán không giống với chúng tôi. Chỗ cao nhất ở thôn Khương có chạm trổ một con đại bàng biểu tượng cho dân tộc Khương, mỗi căn nhà đều có bốn tảng đá nhọn hoắt làm thành bạch giác. Thời điểm đốt lửa trại là lúc trai gái đính ước với nhau, nếu một người con trai thích một người con gái, thừa dịp thời điểm lễ hội đang đến gần, phải luôn bên cạnh người con gái đó nói chuyện lấy lòng. Nếu người con gái đó không bài xích, người con trai sẽ thử dò xét bằng cách cầm tay người con gái, nhẹ nhàng vẽ vào lòng bàn tay họ, để diến tả tình yêu.
Diễn đàn lê quý đôn
Thời điểm nghỉ giữa giờ một người con trai dân tộc Khương đã kể cho tôi nghe như vậy. Lại trùng hợp bị cha tôi trên bục giảng nghe thấy, vẻ mặt ông vốn đang cứng nhắc đột nhiên lại mỉm cười. Những đứa bé ở trấn trên đều kính nể ông, chỉ có lá gan của tôi là lớn nhất, lớn tiếng hỏi: “Cha cười cái gì vậy? Chẳng qua trước khi cha từng làm như vậy rồi sao?”
Ông vuốt sống mũi hai cái, cười nhìn tôi: “Cũng có thể nói như vậy.”
Người con trai dân tộc Khương bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng nói: “Thầy giáo là đang nói dối, bác ở cách vách nhà con nói hoàn toàn ngược lại với thầy, rõ ràng năm đó có rất nhiều người con gái âm thầm theo đuổi người, nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-khong-hai/362731/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.