Tự dưng sáng hôm nay tao lại dậy sớm bất ngờ, ngó sang nhìn thằng bên cạnh vẫn đang ngủ. Xem ra còn dậy sớm hơn cả chó Quân.
Tao tự vỗ tay tán thưởng tự trao cho mình tấm huân chương cao quý rồi ngoan ngoãn ngả đầu lên gối ngủ tiếp.
Xong, thằng Quân láo toét dám bẹo má tao.
"Dậy rồi thì theo Quân đi chạy bộ."
Tao cấu mu bàn tay nó.
"Tao nghe nói chạy bộ quá sớm sẽ bị liệt cu."
Nó cầm cổ tay tao giữ lại rồi tay còn lại tiếp tục bẹo má tao.
"Quân nghe nói nếu lười chạy bộ sẽ bị trĩ."
Tao bặm môi lại, trừng mắt nhìn nó. Hừ một tiếng rồi ngồi dậy, mò mẫm tìm cái điện thoại.
Quái lạ là.
Bình thường tao nhắm mắt huơ cũng thấy mà giờ lục khắp nơi cũng không ra.
Nhìn cái gầm giường đầy khả nghi, tao nhân lúc thằng Quân quay đi thì xông vào trong.
"Quân giữ điện thoại Trang mà, ra đi."
Đầu tao thì chúi trong gầm giường còn đầu gồi quỳ, đít thì chổng lên, tư thế đủ đẹp.
Đẹp mặt.
Vuốt mặt vài cái, tao chui ra, hậm hực chìa tay ra ý đòi lại điện thoại.
Nó đang định đưa tay lên tiếp tục vở tiểu thư che miệng cười nở ngàn sắc hoa khiến bố phát tởm thì dừng lại. Rồi đột ngột nó nắm cằm tao, ngón cái với ngón trỏ của nó bóp nhẹ một cái làm môi tao chu ra.
"Ày ó ả ao ay ông?" (Mày có trả tao hay không?)
Dường như chưa thấy quan tài chưa đái dầm, nó nhơn nhởn nhái lại giọng tao.
"Un uân ik uân ưa o." (Hun Quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-thang-duc-rua-ten-trang/1119775/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.