Dù sao thì hiểu lầm đã giải quyết, Liễu Tiêu tuyệt đối là một mẹ chồng tốt.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận ngồi bên nhau, Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn Liễu Tiêu lấy cúp vàng ra, nói: “Mẹ, cho con xem.”Liễu Tiêu đưa cho Hoa Nguyệt Nguyệt.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn hồi lâu rồi nói: “Mẹ, tuy là tin này có lẽ sẽ làm mẹ rất đau đớn, nhưng con vẫn phải nói!”
Liễu Tiêu bị vẻ mặt nghiêm trọng của Hoa Nguyệt Nguyệt dọa sợ: “Sao vậy?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Cúp này không phải vàng thật, mạ vàng thôi!”
Liễu Tiêu: “… Mẹ còn tường mẹ cầm cúp giả cơ, không sao cả, mẹ không trông mong đi bán cúp lấy tiền mà, kệ nó là vàng hay mạ vàng.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhiệt tình nói: “Mẹ phải nghĩ một chút, ban tổ chức buôn bán được lời bao nhiêu tiền, kết quả đến cái cúp cũng chỉ là mạ, mẹ, mẹ không thấy thiệt thòi à?”
Liễu Tiêu rất thành thật trả lời: “Nguyệt Nguyệt, mẹ hiểu ý con, nhưng mẹ đã gắn với nghiệp diễn nhiều năm rồi, thật quá con sẽ thua.”
Hoa Nguyệt Nguyệt: “… Con hiểu rồi.”
Từ đó, trong danh ngôn cuôc sống của Hoa Nguyệt Nguyệt, có thêm một câu, thật quá sẽ thua.
Lâu rất là lâu về sau, Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn cấp dưới, cấp dưới bị bạn học cũ hãm hại tức giận không làm gì được, muốn Hoa Nguyệt Nguyệt cùng nghĩ cách xử lý người kia.
Hoa Nguyệt Nguyệt đã về hưu nói rất nghiêm túc: “Thật quá cậu sẽ thua.”
Thực ra thì lúc đó cô đang nghĩ dáng vẻ ta đây lớn tuổi biết hết sự đời này thật quá tuyệt.
Tay nghề Liễu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-tinh-yeu-ten-cho-doi/784807/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.