"Nhưng lời khó nghe mẹ phải nói trước. Nếu mẹ thằng nhóc Trần Quốc Đống đồng ý, con muốn quen thế nào thì quen. Còn nếu bà ta không đồng ý, mà con vẫn muốn tiếp tục, thì nói thẳng với mẹ. Mẹ sẽ bày cho con một con đường."
Những tưởng đường cùng, Vệ Nhị Nha không ngờ bà cụ Vệ lại thốt ra câu đó. Trong lòng cô ấy lóe lên tia hy vọng, vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu lên:
"Mẹ, là con đường nào? Mẹ nói đi, con nghe đây."
May
Bà cụ Vệ nghiêm mặt:
"Nếu mẹ thằng nhóc Trần Quốc Đống không đồng ý, mà con vẫn quyết tâm, cứ nói thẳng với mẹ. Mẹ sẽ lịch sự đãi con một bữa cơm, tiễn con ra khỏi cửa nhà họ Vệ. Từ đó, những gì con quyết định hay con đường con đi đều không liên quan gì đến nhà họ Vệ. Nếu ngoài kia con bị ức hiếp, chỉ cần con còn chút lòng tự trọng, thì đừng tìm đến anh chị con nhờ giúp đỡ. Sống c.h.ế.t mặc con, không liên quan đến nhà họ Vệ. Mẹ thương con, nhưng không thể để con kéo cả gia đình mình xuống."
Ánh mắt bà cụ Vệ lướt qua các thành viên khác trong nhà, lạnh lùng nói:
"Nghe rõ chưa? Nếu không nghe lời mẹ, thì dù ngày nào mẹ nhắm mắt xuôi tay, mẹ cũng sẽ cầm chổi đuổi các người. Ai không nghe lời mẹ, đừng khóc trước mộ mẹ, mẹ sợ những đứa con bất hiếu làm bẩn con đường mẹ phải đi khi đầu thai."
Cả nhà họ Vệ lặng như tờ. Đêm giao thừa mà nói chuyện này, niềm vui trong lòng ai cũng giảm đi không ít,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921055/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.