Bà cụ Vương khó khăn lắm mới nín khóc, nay lại òa lên thảm thiết.
Mẹ chồng Vương Phương mềm lòng, tiếp tục bày cách: "Bà thông gia, đừng khóc nữa. Tôi nghe Phương nói, bà với chị cả không hòa hợp, nhưng với chị hai thì lại không có gì mâu thuẫn. Hay là để Phương cùng bà qua nhà chị hai trước? Nhờ chị hai đứng ra nói giúp, biết đâu chị cả lại mủi lòng? Chị cả tuy dữ nhưng đối với chị hai thì rất tốt. Thu hoạch vụ thu nào cũng giúp nhà chị hai, chị hai lên tiếng thì chắc chắn có tác dụng."
Bà cụ Vương ngừng khóc, nhìn Vương Phương với đôi mắt sưng húp như quả hạch đào.
Vương Phương cắn răng, quyết định: "Được rồi, thử nghe xem ý dì hai thế nào. Nếu dì chịu giúp, con sẽ cùng mẹ đến nhà dì cả. Còn nếu dì không chịu, thì mẹ nên thôi đi, mau về nhà trước khi trời tối. Còn Vương Đại Sơn muốn ăn thịt thì tự kiếm công điểm mà đổi lấy, không thì lười c.h.ế.t đi cho rồi!"
Khi Vương Phương và bà cụ Vương tìm đến, Tôn Nhị Anh vừa bê một bát mì thịt dê hầm từ bếp ra. Đó là mì làm từ bột trắng, bên trên là một quả trứng gà và vài cọng hành xanh, nhìn thôi đã thấy thơm lừng.
"Chị hai…" Bà cụ Vương nghẹn ngào gọi, hai chữ ấy như bị ép ra khỏi cổ họng, giống tiếng sói tru, suýt nữa khiến Tôn Nhị Anh sợ đến rơi bát mì trên tay.
Tôn Nhị Anh định thần lại, miễn cưỡng nhận ra người đang đứng ngoài cửa, gầy gò như con khỉ, là cô em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921180/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.