Vệ Đông Chinh quay sang nhìn Vệ Thiêm Hỉ với vẻ mặt nghiêm túc:
“Nhóc Hỉ, em giúp anh chú ý một chút nhé. Tìm xem có ai trẻ trung, xinh đẹp, tính cách tốt thì làm mai giúp anh. Em không chỉ tìm vợ cho anh đâu, mà còn tìm chị dâu cho mình đấy. Nhớ để tâm chút nhé!”
Vệ Thiêm Hỉ: “???” Cô tròn mắt nhìn anh trai, rồi thật thà đáp:
“Anh, chuyện này phải tùy duyên.”
Vệ Đông Chinh khổ sở:
“Anh cũng muốn tùy duyên lắm, nhưng bà mình thì không muốn. Cánh tay nhỏ của anh sao mà bẻ gãy được đùi to của bà?”
Trời biết gần đây bà cụ Vệ thường xuyên học nhảy cùng các giáo viên Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô. Bà cụ nhìn những giáo viên dạy hình thể với đôi chân thon thả của họ, rồi nhìn đôi chân to của mình, nên đặc biệt nhạy cảm với từ “chân to”. Một lời sơ ý của Đông Chinh đã chọc trúng tim đen của bà cụ.
“Mày bảo ai chân to hả? Cái thằng mất dạy này! Bà đâu có bắt mày cưới sớm như cha mẹ mày. Nhìn Quang Minh xem, nó còn nhỏ hơn mày mấy tuổi, mà con nó đã chuẩn bị vào tiểu học rồi. Còn mày? Đến một mống bạn gái cũng không có!”
Vệ Quang Minh cảm nhận được ánh mắt ai oán của Vệ Đông Chinh, chỉ cười ngại ngùng rồi cúi đầu đút từng thìa trứng hấp cho hai đứa sinh đôi nhà mình.
Bà cụ Vệ quay sang Vệ Thiêm Hỉ, nói:
“Nhóc Hỉ, Đông Chinh vừa nói rất đúng. Cháu phải giúp anh cháu lo chuyện này. Dựa vào khả năng của nó, chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921486/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.