"Trời ơi, cái nhà này sao lại thành ra thế này?"
Tạ Ngọc Thư đoán trước bà cụ sẽ không quen, nên tiến lại đỡ cánh tay bà cụ, rồi dẫn cả nhà Vệ đi tham quan khắp căn biệt thự nhỏ. Từng gian phòng một được xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng cả nhà quay lại phòng khách lớn.
Bà cụ Vệ nhìn cái ghế sofa trong phòng khách, cứ nghĩ nó giống mấy chiếc ghế gỗ cứng ở quê nhà được phủ thêm lớp nệm, nên liền ngồi xuống. Ai ngờ, sofa mềm mại đến mức bà cụ ngồi xuống là người như bị chìm vào trong, suýt nữa ngã ngửa.
Bà cụ Vệ hoảng hốt, tim đập thình thịch, chỉ tay vào cái sofa, hỏi Tạ Ngọc Thư:
"Thứ gì thế này? Ghế gì mà trông kỳ cục đã đành, ngồi vào lại mềm nhũn như bông gòn là sao?"
Tạ Ngọc Thư vội giải thích:
"Mẹ, cái này gọi là sofa, du nhập từ nước ngoài. Ngồi lên rất thoải mái. Mẹ cứ từ từ ngồi xuống, dựa vào lưng ghế một lát sẽ thấy thư giãn cả người." Vừa nói, bà ấy vừa làm mẫu cho bà cụ xem.
Bà cụ Vệ bán tín bán nghi, nhẹ nhàng đặt người xuống sofa, để lưng dựa vào tựa ghế. Một lát sau, các nếp nhăn trên mặt bà cụ giãn dần ra, bà hít vào một hơi dài, rồi thốt lên:
"À, đúng là thoải mái thật đấy... ghế này ngồi êm quá!"
Đúng là không ai cưỡng lại được sự hấp dẫn của sofa!
May
Khi đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, người không quen, đất không thuộc, cả nhà họ Vệ muốn trò chuyện cũng chẳng biết tìm ai. Bọn trẻ thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921822/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.