Chỉ có bốn người ăn, nhưng mẹ Bạch nấu đến mười món mặn, kèm theo sáu đĩa đồ nguội. Cả hai vợ chồng ăn no đến mức không muốn nhúc nhích, mẹ Bạch mới chịu dừng mời cơm.
Sau bữa ăn, mẹ Bạch bảo Bạch Dương lên thư phòng nói chuyện với cha. Còn mình thì mang một đĩa trái cây đã rửa sạch đến ngồi cạnh Vệ Đại Nha, hỏi han tính cách và sở thích của người nhà họ Vệ, đặc biệt là bà cụ Vệ.
Vệ Đại Nha nghĩ đến tính cách thẳng thắn và phong cách làm việc xưa nay của mẹ mình, trong thoáng chốc không biết phải trả lời thế nào.
Chị ấy vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra một câu trả lời mà chị ấy cho là phù hợp:
“Mẹ ạ, mẹ con ở quê cả đời sống cực khổ, không có sở thích gì đặc biệt. Nhưng nếu thật sự phải nói một sở thích thì mẹ con rất cưng cháu gái. Hồi trước khi con còn làm ở phòng hậu cần của quân đội, mỗi lần con mua đồ gửi về, mẹ con đều càm ràm. Nhưng nếu con mua đồ cho cháu gái, dù tốn bao nhiêu tiền mẹ cũng không nói gì cả.”
Mẹ Bạch chớp mắt, thầm nghĩ: "Vị thông gia này có vẻ cũng khá đặc biệt đây!"
Trong một xã hội mà miệng thì nói “con trai con gái đều như nhau” nhưng thực tế lại trọng nam khinh nữ, sinh không được con trai thì cố sinh cho bằng được, bà cụ Vệ – người hết mực yêu chiều cháu gái – quả thật là dòng nước trong giữa cơn lũ dữ.
Thế nhưng, mẹ Bạch lại rất cởi mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921838/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.