Tại một chỗ hồ sâu, hai bóng dáng nho nhỏ mơ hồ ở trong đó hi nháo chơi đùa. Gần đây mưa to mấy ngày làm thế nước từ bộc bố trên núi hạ xuống trở nên rất lớn, cũng làm cho thủy vụ chung quanh trở nên thực rõ ràng. Cùng với thanh âm chim chóc hoà lẫn trong mùi hoa đạm nhã, mấy nam tử trưởng thành ngồi ở trước trúc lâu, nhìn mấy đứa nhỏ ngoạn trong nước.
Lúc này, từ trong trúc lâu xuất hiện một người, người này mới đi ra thì một nam tử đang ngồi ở bên ngoài lập tức đứng lên đi tới, đem người kia ôm ở trong lồng ngực.
” Nhiên, sao lại đi ra?” Sờ sờ cái trán, sốt cao đêm qua đã hạ xuống, nam tử nhẹ nhàng thở ra.
” Ta không có việc gì, nằm mãi cũng mệt mỏi, không bằng đi ra ngoài.” Sắc mặt nam tử có chút tái nhợt ôn thuận tựa vào trong lồng ngực nam tử đang ôm mình, mặc cho đối phương vì mình khỏa thượng phi phong (che chắn gió).
” Tiểu Nhiên, ngươi vẫn là nên trở về nằm đi, sương mù rất dày, đừng để bị lạnh.” Âu Dương Húc quay đầu lại không đồng ý nhìn Cô Nhiên, rồi mới cho nam tử ôm Cô Nhiên một ánh mắt.
” Nhiên, ta cùng ngươi trở về, thật vất vả mới tốt lên chút, đừng để lại bị cảm.” Phong Khiếu Nhiên mặc kệ đối phương phản đối, vòng tay đem Cô Nhiên ôm lên.
” Tiêu, ta không phải là thiên chi kiều quý (cành vàng lá ngọc) . Ta chỉ muốn nhìn Lăng nhi và Văn nhi.” Cô Nhiên ôm cha bắt đầu khẩn cầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nhien-tuy-phong/456111/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.