Thư đã gắng chịu bao tủi nhục để vượt lên, nếu như lúc đó có nó thì chắc người bị như thế ko phải là Thư. Mẹ cô đã đi ra sau từ nãy zờ, nó ngồi quan sát nét mặt của Thư, cứ thở dài rồi mặt buồn hiu, cứ thế đó. Nó vỗ vai Thư
"Em sao zậy?"
"Em....em...ko có zì ạ"
Nó làm mặt lạnh "Ờ zậy thì thôi, ko nói thì thôi, chị ko cần biết đâu hen"
Thưu làm nũng "Chị à, thôi mà, đừng zận, nếu có cơ hội em sẽ nói cho chị nghe"
"Oke"
Chị em nó vui vẻ nói chuyện với nhau, đến khi về, nó vẫy tay tạm biệt rồi đi. Thư đứng trước cửa nhìn theo bóng nó rồi zô nhà thì bà đang ngồi ngay ghế với vẻ mặt lạnh lùng, Thư đi zô ngồi cạnh cười "Mẹ à, hôm nay chị đến, Mẹ vui ko?"
Bà quay qua Thư "Dĩ nhiên, con làm tốt lắm, nhưng Thư à..."
"Dạ?"
"Chuyện xảy ra 3 năm trước,....Mẹ cấm con nói cho nó nghe, nếu ko.....con đừng trác Mẹ sao lại độc ác nhẫn tâm"
Thư cúi đầu xuống, bà vuốt tóc Thư rồi đi zô phòng. Những giọt nước mắt lăn trên má cô, cô rất muốn thoát khỏi cuộc sống này, thật sự rất muốn và zờ chỉ còn...trông chờ vào nó mà thôi.
Nó đi trên đường suy nghĩ về Thư, nét mặt khi đó của cô thật sự kì lạ "Có phải có chuyện zì ko ta? Em ấy trông rất lạ, hay là...bị ăn hiếp, hay bị bà ta mắng? Chắc ko đâu, bà ta thương con gái mik là thế, chắc ko đến nỗi mắng đâu." (hơn thế chứ ko mắng đâu chị ơi)
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia/2238573/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.